[Phong lưu danh kiếm, si thần y] – Chương 3.1

Đệ tam chương – thượng

Mệt mỏi quá a.

Trầm Tố Tâm ở trong hoa viên Cố gia đi dạo, nhàm chán, thực nhàm chán.

Cái tên Hạ Hồng Trần này định ở lại Cố gia lâu dài hay sao mà, đợi đến ba ngày rồi, còn không thấy hắn có động tĩnh nhắc tới việc khởi hành.

Y thì không sao cả a, dù sao cũng là một kẻ đánh mất trí nhớ đi đến đâu thì cũng đồng dạng như nhau cả, tuy nhiên Cố phụ Nhị lão dường như coi y là thù địch, bảo y như thế nào mà nhịn xuống đợi tiếp?

Cũng không thể trách bọn họ, là y trước có lỗi, tuy vậy nếu còn tiếp tục như thế y sớm muộn cũng nổi điên mất.

Hạ Hồng Trần! Hạ Hồng Trần? Đại gia phải tìm hắn đem nói rõ ràng mọi sự, hắn không đi, nhưng y cần phải đi.

Nghênh ngang sáng ngời đến trước cửa phòng Hạ Hồng Trần, nhấc tay đang muốn gõ cửa, trong cửa truyền tới thanh âm Cố phụ:

“Hạ công tử, lão phu có một yêu cầu quá đáng, nói ra sợ ngươi chê cười.”

Chuyện gì? Trầm Tố Tâm thu tay lại, ngóng tai chuyên tâm chăm chú lắng nghe động tĩnh trong phòng.

“Bá phụ có chuyện gì cứ việc nói thẳng, Hồng Trần nếu có thể giúp, nhất định sẽ cố hết sức.”

Cố phụ có chút do dự, rốt cục nói: “Ngươi đối tiểu nữ Trữ Thanh là tình cảm gì?”

Di! Có huyền cơ đi, Trầm Tố Tâm lỗ tai lại thêm dựng thẳng.

Chỉ nghe Hạ Hồng Trần trầm mặc nửa ngày, nói: “Bá phụ sao lại nói ra lời ấy?”

“Mọi người đều không phải ngoại nhân, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Hôm trước ngươi mang Trữ Thanh trở về, ta xem ngươi đối Trữ Thanh che chở, ta là không nên đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng là, nhưng là….” Cố phụ thanh âm càng lúc càng chần chờ, nói không nổi nữa.

“Ý tứ bá phụ là….”

“Ta thấy rõ ngươi vẫn còn yêu mến Trữ Thanh, nếu ngươi không chê nàng từng cô phụ ngươi, ngươi nguyện ý lại tiếp nhận nàng sao?”

Ngoài cửa Trầm Tố Tâm không dám thở mạnh, yên lặng xem Hạ Hồng Trần sẽ trả lời ra sao.

“Ngươi…. Hay là không chịu tha thứ nàng?” Cố phụ ưu tư lo sợ, tâm tình bậc làm cha mẹ trong thiên hạ a, ai không vì chính con cái của mình mà phiền muộn cơ chứ?

“Bá phụ ngàn vạn đừng hiểu lầm ý của ta, ta đã sớm tha thứ nàng.”

Hắn chưa bao giờ quên nàng, cho dù nàng qua đời, thân ảnh xinh đẹp vẫn khắc sâu trong tâm can, thậm chí mỗi một ngày càng thêm rõ nét hơn.

Cố phụ trong nội tâm hy vọng lại lần nữa nhen nhóm: “Đã như vậy, ngươi ý tứ là nguyện lấy nàng làm vợ?”

“Ta…”

Chuyện thiên hạ, lại có thể nào dùng hai chữ đúng sai phán đoán suy luận đây?

“Hạ công tử, ta biết rõ thỉnh cầu như vậy là ta ép buộc ngươi, dù sao Trữ Thanh cũng thực có lỗi với ngươi. Nhưng thân là phụ thân nàng, tất nhiên hy vọng nàng có thể có được một cái kết quả tốt đẹp, bởi vậy ta mới mang bộ mặt già nua này đến đây van cầu ngươi một điều.” Động một tiếng, Cố phụ hai đầu gối chạm đất: “Xin ngươi hãy cho ta một chút mặt mũi, đáp ứng thỉnh cầu của ta.”

“Bá phụ, ngài đừng như thế, Hồng Trần không gánh vác nổi.” Hạ Hồng Trần vội vàng đỡ Cố phụ đứng dậy.

“Ngươi không đáp ứng ta, ta sẽ không đứng dậy.”

Thấy Hạ Hồng Trần trầm ngâm hồi lâu, Cố phụ vội la lên:

“Ngươi là ghét bỏ Trữ Thanh?” Nếu là như vậy, hắn cũng không thể nói thêm gì nữa.

Dù sao cũng là do nhi nữ của mình trước bỏ trốn theo nam nhân khác, việc này lan truyền ra ngoài, thiên hạ đệ nhất kiếm khách Hạ Hồng Trần còn mặt mũi nào cơ chứ?

Run rẩy đứng dậy, tiếu dung xuất hiện trên khuôn mặt già nua của Cố phụ. “Hạ công tử, xin cứ coi như những lời lúc nãy lão phu chưa từng nói qua, tránh cho ngươi thấy khó xử.”

Hạ hồng trân hô: “Bá phụ!” Tâm niệm thay đổi thật nhanh liền có quyết định. “Ta đáp ứng ngài lấy Trữ Thanh.”

Ngoài cửa Trầm Tố Tâm run lên.

“Thật sự?” Cố phụ mừng rỡ, hốc mắt đều ướt.

“Vâng!” Câu trả lời chém đinh chặt sắt đầy quả quyết.

“Hạ công tử, lão phu không biết làm sao để hết cảm kích ngươi…” Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu nghẹn ngào, y thực cảm tạ hắn.

Cố phụ thiếu chút nữa lại muốn quỳ xuống, lần này may Hạ Hồng Trần kịp thời nâng dậy: “Bá phụ, ngài đây không phải muốn giảm phúc thọ của ta?”

“Hạ công tử…” Một người đàn ông tốt như vậy, hắn không rõ a, vì sao Trữ Thanh lại bị tên y quan bại hoại kia mê hoặc, cam nguyện buông tha cho đoạn lương duyên này?

“Hãy gọi ta Hồng Trần là được.” Đã đồng ý, từ nay về sau chính là người một nhà, không nên khách khí như vậy.

“Hồng Trần.” Cố phụ vừa khóc vừa cười, Hạ Hồng Trần tư thế oai hung hiên ngang, khiến hắn vừa xem vừa vui mừng: “Trữ Thanh ta liền giao ngươi.”

Hắn thân là người cha, tài cán vì nữ nhi tìm được một nam tử tốt đáng giá để phó thác chung thân như thế, cũng không thẹn lòng mình nữa.

Trong cửa tiếng nói chuyện liên miên một lát, sau đó có động tĩnh, Trầm Tố Tâm vội vàng hướng bên cạnh phòng, tránh ở cột đằng sau.

Cố phụ sau khi rời đi, Hạ Hồng Trần đứng ở cửa ra vào đưa mắt nhìn thật lâu, rồi mới lên tiếng: “Xuất hiện đi.”

Nguyên lai hắn sớm biết y tránh ở phía sau nghe lén.

Trầm Tố Tâm cười hì hì đi tới: “Ngươi thật lợi hại, bất cứ chuyện gì đều không thoát khỏi ánh mắt của ngươi.” Hạ Hồng Trần lại dùng loại ánh mắt ăn thịt người nhìn y, y vội vàng khoát tay phủ nhận: “Này này, ta không phải cố ý muốn nghe lén các ngươi nói chuyện, ta tới tìm ngươi là có chuyện cần hỏi, không cẩn thận nghe được câu chuyện các ngươi nói mà thôi.”

“Chuyện gì?”

“Ta là muốn hỏi ngươi chừng nào thì dẫn ta về nhà?” Trầm Tố Tâm cười đến mặt mày đều nhăn lại. “Tuy vậy tình thế hiện nay có khả năng ngươi đại sự bộn bề, thôi cứ kệ ta. Cung hỉ, cung hỉ.” (chúc mừng)

“Đa tạ.” Chợt nhớ tới, năm đó Trầm Tố Tâm trăm phương ngàn kế muốn phá hư hôn sự của hắn với Cố Trữ Thanh, là vì sao? Đối với y có gì tốt?

Trầm Tố Tâm bị hắn nhìn tới mức sợ hãi, cười lớn nói: “Ta nói Hạ huynh, ngươi đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta nữa. Ta biết rõ ta không tốt với Cố cô nương xinh đẹp, nhưng là không đến mức xấu xa khiến ngươi hận không thể đuổi ta đi để được thống khoái a? Ngươi như vậy nhìn ta, khiến ta cảm thấy giống như đao châm vào da thịt, nhanh bị người băm vằm thành món ăn cho cẩu.”

Cố phụ đem đáp ứng của Hạ Hồng Trần với hôn sự nói cho nữ nhi, Cố Trữ Thanh chỉ là trầm mặc không nói gì, nữ hài tử luôn e lệ, không nói lời nào nghĩa là đáp ứng. Hai lão nhân gia vì vậy phái người thông tri tới song thân Hạ Hồng Trần, vô cùng vui vẻ chuẩn bị hôn sự.

Lúc trước Cố Trữ Thanh bị sát hại, từng có lời đồn truyền trên giang hồ. Có người thương tiếc cho rằng có kẻ cố ý sát hại vị hôn thê của thiên hạ đệ nhất kiếm khách, căn bản là nhổ lông mao trên đầu cọp, là loại hành vi đâm đầu vào chỗ chết. Nay Cố Trữ Thanh “cải tử hoàn sinh”, như thế có nghĩa là nể mặt mũi của Hạ Hồng Trần, khiến mọi người thương cảm suy xét.

Hạ Hồng Trần tuy thế cực kỳ tiêu sai: “Nhân gia thấy thế nào ta không để ý, quan trọng là đừng để Trữ Thanh bị ủy khuất.”

Những lời này khiến cho Cố gia nhị lão cảm động rơi nước mắt a!

Ngày hôm đó sau giờ ngọ, Cố Trữ Thanh bởi cha mẹ thúc giục mà tại hậu viện tản bộ cùng Hạ Hồng Trần.

Bên bờ ao sen gió ngát hương, hai người đứng cạnh ao, mặt nước phản chiếu thân ảnh người, nam tuấn nữ mĩ (trai đẹp gái xinh), khiến cho ai thấy cũng đều cho là đây là trời sinh một cặp giai ngẫu.

“Trữ Thanh, ngươi không khai tâm?” (thông suốt, mở lòng) Xem ra cơ hội hai người gặp mặt không nhiều lắm, nàng luôn mày liễu vi tần(nhăn mày), như có vô vàn tâm sự.

Ngắt một đóa sen, Cố Trữ Thanh kiều nhan cùng hoa sen mà so sánh, cũng không khác xa nhau là mấy.

Nàng nhẹ nhàng ngửi hương sen, trong nội tâm có chút chuyển biến: “Sư huynh, ta…”

“Ồ, các ngươi cũng ở đây sao.”

Trình Giảo Kim từ nơi khác trong hoa viên theo đến phá hư bầu không khí vui vẻ, Cố Trữ Thanh vừa thấy người tới mặt lập tức thay sắc, thêm vào ba phần u sầu, ba phần khẩn trương cùng ba phần luyến mộ.

“Có việc?” Hạ Hồng Trần lãnh đạm nói.

Người này thật sự là âm hồn bất tán, hắn đi đến đâu y liền theo tới đó.

“Không có việc gì sẽ không thể tới nơi này tìm ngươi tâm sự một chút?” Trầm Tố Tâm ủy khuất: “Ta thật sự đáng thương a, một người một phòng cực kỳ buồn chán, cái này Cố phủ cao thấp ta cũng chỉ duy nhất biết hai người các ngươi mà thôi.”

Những người khác đều theo Cố lão gia mệnh lệnh, trừ phi tất yếu, không được cùng Trầm Tố Tâm bắt chuyện. Ít nhiều thiếu nữ tâm vì thế đều tan nát, các nàng từ khi sinh ra đến nay, chưa thấy qua công tử gia tuấn dật đến vậy, nếu có thể chiếm được ưu ái của y, liền một cái bay lên thành phượng hoàng, thật có bao nhiêu tốt đẹp.

“Ngươi lại dùng loại thái độ như thế đối với ta, ta thật đáng thương.” Nhìn Hạ Hồng Trần bất vi sở động (ko mảy may xi nhê), đáng hận, cái tên tiểu tử tâm địa cứng ngắc này. Quay đầu tìm kiếm đồng tình của Cố Trữ Thanh: “Cố cô nương, ngươi nói ta là có hay không rất đáng thương a?”

Bị nụ cười mỹ ngọc của y chiếu rọi, Cố Trữ Thanh nhất thời thất thần: “Ta…”

Một cánh tay hữu lực đem nàng kéo về phía sau, Hạ Hồng Trần nói: “Có chuyện nói, không cần đông trèo tây kéo.” (lôi kéo người ủng hộ đồng tình)

Tấm tắc hai tiếng, Trầm Tố Tâm không cho là đúng liền lắc đầu: “Hạ Hồng Trần a Hạ Hồng Trần, ngươi thật sự là một khối đầu gỗ. Ta muốn nói chuyện phiếm, tự nhiên là thiên nam địa bắc (khắp nam bắc trên trời dưới đất), tùy ý đến nơi nào thì đến, muốn nói cái gì liền nói, nào có giống như ngươi vậy làm một bộ nghiêm trang đứng đắn như vậy? Ngươi chính là khó hiểu phong tình như thế, khó trách Cố cô nương liền muốn ta chứ không cần ngươi…”

Lời còn chưa dứt, Hạ Hồng Trần tức giận vô cùng, cao giọng cả giận nói: “Ngươi nói cái gì?”

Mà Cố Trữ Thanh sắc mặt trắng nhợt, cúi đầu.

Ai nha, lại nói sai rồi. Trầm Tố Tâm vội vàng cười lấy lệ: “Thật có lỗi thật có lỗi, Trầm mỗ vô tâm nói như thế, cũng không có ý mạo phạm nhị vị.” Nói xong nhẹ nhàng tát một cái vào má. “Nên đánh!”

“Trầm Tố Tâm! Nể tình hai nhà chúng ta tam đại thế giao, ta không muốn cùng ngươi lật mặt, cũng hi vọng ngươi có chút tự trọng, không cần phải tự coi khinh người khác.”

“Ta khi nào khinh thường kẻ khác? Ta chỉ là gặp chuyện không may, thật không rõ quá khứ là người như thế nào, bất quá nhìn ngươi một kẻ ngốc khô khan, ta quả thực thấy đáng tiếc thay Cố cô nương, đáng tiếc một đóa hoa lài* cắm bãi phân trâu.” Trầm Tố Tâm không phục tiếp tục nói.(nguyên văn là đóa hoa tươi)

“Ngươi!” Hạ Hồng Trần trên trán nổi gân xanh.

“Sư huynh ngươi đừng sinh khí.” Cố Trữ Thanh vội vàng giảng hòa, giận tái mặt quay đầu đối Trầm Tố Tâm nghiêm mặt nói: “Trầm công tử, ta không thích nghe những lời nói này của ngươi, mời ngươi từ nay về sau đừng có lại đối với sư huynh của ta nửa câu không phải phép.”

Trầm Tố Tâm nhún vai “Các ngươi không thích nghe, ta liền không nói nữa.” Tự mình thôi đi.

Bị Trầm Tố Tâm một phen hồ ngôn loạn ngữ, Hạ Hồng Trần cùng Cố Trữ Thanh hai người đều có vô hạn tâm sự. Tuy nhiên hôm nay hai người nhắc lại lời thề uyên ương xưa, nhưng dù sao Trầm Tố Tâm vẫn đang đứng ở bên cạnh hai người.

“Sư huynh…” Cố Trữ Thanh muốn nói lại thôi.

Hạ Hồng Trần đưa tay ngăn cản ý của nàng, tay đặt ở đầu vai mềm mại không xương của nàng, dùng đôi mắt đầy ẩn ý nhìn nàng mà nói: “Muội không cần phải nói gì hết, ta… Ta chưa từng trách muội.”

Tình giấu sâu trong lòng, liệu có thể là không oán vô ưu?

Một con người cứng rắn nói ra được những lời dễ nghe như thế, không khỏi khiến người khác cảm động? (m` cóc thấy j hết >”<)

Cố Trữ Thanh đôi mắt đỏ lên, kêu một tiếng: “Sư huynh!” Đầu liền vùi vào bờ ngực rộng lớn của hắn, hết lời để nói.

Hạ Hồng Trần nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh, hai người gắn bó thân ảnh đều phản chiếu trên mặt nước hồ trong vắt, một cơn gió mát đưa tới, làm lay động thân hình ảo ảnh trong ao lệ.

 

===========

dài quá, nên quyết định chia phần

Bình luận về bài viết này